Ngày thứ mười một bị mắc kẹt trong hang động, Sơ Niệm thức dậy từ rất sớm.
Mặc dù bây giờ nàng không biết thời gian cụ thể, nhưng nàng đoán áng theo tình hình mặt trời mọc, lúc này là khoảng sáu giờ sáng.
Không có mạng điện thoại, học tập và công việc, đồng hồ sinh học của nàng cực kỳ ổn định.
Mặt trời mọc thì thức dậy, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi.
Không có phạm vi hoạt động và phương tiện giải trí nên cảm thấy nhàm chán buồn tẻ, thì có thể nói đây là một lịch trình nghỉ ngơi rất lành mạnh.
Sơ Niệm nhặt chiếc áo khoác mà mình đã đắp lên người lúc ngủ, mặc vào rồi cầm cốc nước đi đến một hang động khác.
Đây là nơi nàng hay mò mẫm khi rảnh rỗi sau khi con rắn không cho cô bén mảng lại gần hồ nước nữa.
Vị trí của cái hang động này nằm sát cạnh cái hang nàng vừa ngủ, hang này nhỏ hơn cái hang đó, cửa hang cũng nhỏ hơn, ánh sáng cũng không sáng rõ.
Nhưng bên trong có một cửa thoát nước, có để lại một dòng suối trong vắt chảy từ trên núi xuống. Dòng nước không mạnh, nhưng đủ để uống và giặt giũ quần áo hàng ngày.
Khi nàng rửa mặt xong quay lại cái hang lớn kia thì con rắn đã mang về một con mồi.
Con mồi có vẻ là một con khổng tước, toàn thân có bộ lông sáng màu, trông cực kỳ đẹp. Con rắn có vẻ rất hài lòng với con mồi này, cất trái cây mới hái đi rồi bắt đầu làm món gà quay.
Sơ Niệm nhìn kỹ hơn, hình như con này không phải là một con khổng tước mà giống như một con gà rừng khổng lồ hơn, nhưng cái mào của con gà lại có hình dạng như một bông hoa, trên đầu có nhiều tầng hoa.
Con rắn tới gần, Sơ Niệm đứng ở phía trước ngăn cản con rắn.
nàng nói “không được” trước, bây giờ cho dù Sơ Niệm không lắc đầu, con rắn dường như vẫn hiểu được câu “không được” có nghĩa là từ chối, ngừng động tác muốn nướng gà lại, đợi Sơ Niệm từ từ bày tỏ ý của chính mình.
Sơ Niệm nhổ một chiếc lông vũ, chỉ chỉ vào mình, rồi nói: “Ta muốn chiếc lông vũ này.”