Lòng bàn tay của nàng đã bị xước xát vì nhóm lửa, nhưng con rắn lại có thể nhóm lửa dễ như trở bàn tay.
Lần đầu tiên Sơ Niệm cảm thấy được sự khác biệt khi giao tiếp giữa các giống loài khác nhau.
Nếu nàng hiểu được tiếng của rắn, hoặc nếu con rắn có thể nói tiếng người, không biết đã có thể tránh được bao nhiêu rắc rối. Cần gì phải tốn công nhóm lửa như vậy, chỉ cần một câu là có thể khiến con rắn phun ra lửa.
Nhưng nàng cũng biết, chuyện này làm sao có thể xảy ra.
Người là người, rắn là rắn. Dù chỉ số thông minh của con rắn này có cao đến đâu thì con rắn cũng không thể biến thành người, không thể nói được tiếng người.
Sau khi giải quyết xong vấn đề nhóm lửa, Sơ Niệm lấy cốc nước và một chiếc xẻng quân sự nhỏ từ trong ba lô ra. Đây là thứ nàng đã sử dụng khi thu thập mẫu vật thực vật, bây giờ Sơ Niệm muốn sử dụng nó để chế tạo một dụng cụ có thể đun sôi nước để uống.
Mấy ngày trước Sơ Niệm không có việc gì làm đã rửa sạch sẽ chiếc xẻng quân sự, nhưng nàng vẫn đặt trên lửa hơ nóng để khử trùng.
Đợt nước sôi đầu tiên, nàng không uống, chậm rãi đợi cho đến khi nước trên đó gần như bốc hơi hết thì Sơ Niệm mới rót nước sạch vào trong cốc.
Lần này nước sôi lên, Sơ Niệm cho toàn bộ nước nóng vào cốc nước, đợi nguội rồi mới uống.
Cuối cùng cũng uống được nước nóng, Sơ Niệm bắt đầu nhớ hương vị của muối. Dòng nước trắng làm trôi đi vị dầu mỡ trong miệng nhưng vị giác trong miệng lại càng trở nên nhạt nhẽo hơn.
nàng uống hết nước nóng, nhìn sang con rắn ở bên cạnh.
Có lẽ dáng vẻ nàng khóc lóc của ngày hôm nay đã khiến nó sợ hãi, con rắn vẫn luôn cuộn tròn bên cạnh nàng, canh giữ, một tấc cũng không rời.
Sơ Niệm không biết làm như thế nào mới thuyết phục được con rắn, để nó cho phép mình đi ra ngoài nhìn ngắm thế giới.
Ngoại trừ lần chạy trốn kia, đã tám ngày nàng không rời khỏi hang động. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn nàng sẽ phát điên mất.
Vì ban ngày ăn quả màu xanh kia nên đã ngủ cả buổi chiều, cho nên dù màn đêm đã buông xuống, nhưng Sơ Niệm vẫn không thấy buồn ngủ.
Nàng nằm trên chiếc giường lá do lúc sáng mình làm ra, cuối cùng bên dưới không còn tảng đá cứng nào nữa, khiến người ta tìm lại cảm giác hạnh phúc đã lâu không gặp.
Nàng lật người mở ba lô ra, muốn sắp xếp những vật dụng còn sót lại, thì thấy bên trong có những chấm sáng giống như đom đóm.
Nàng chạm vào thì phát hiện ra đó là một chiếc lọ đựng cỏ sao. Trước đây nàng vẫn thắc mắc tại sao một loại thực vật như cỏ sao lại có thể phát sáng, bây giờ nàng đoán có lẽ trên cây cỏ sao có một số khoáng chất, thật ra không phải thực vật phát sáng mà là khoáng chất trên đó phát sáng.
Nếu ánh sáng này mạnh hơn, có lẽ loại cỏ này có thể được dùng làm đèn chiếu sáng. Nhưng bây giờ còn thiếu rất nhiều, ban đêm chỉ có thể dùng làm vật trang trí, còn mờ tối hơn cả đèn ngủ.
Sơ Niệm cuối cùng lựa chọn đem lọ cỏ sao tỏa ra ánh sáng yếu ớt đặt ở trong góc, thủy tinh trong trường hợp bình thường sẽ không vỡ, nàng cũng không cần lo lắng khi mình xoay người đụng phải lọ thủy tinh thì nó sẽ vỡ nát.
Sau khi bố trí xong, hang động tối tối cuối cùng cũng có một chút hơi người, không còn lạnh lẽo như băng nữa. Sơ Niệm cảm thấy chắc chắn đêm nay mình có thể ngủ ngon giấc.
Ở phía sau nàng không nhìn thấy, con rắn cũng đang trầm tư nhìn vật phát sáng này.