Thấy ngọn lửa lại cháy lên cũng không khiến Sơ Niệm ngừng khóc, con rắn lại cuốn nàng lên.
“Ngươi thả ta ra! Con rắn khốn kiếp!” Sơ Niệm giãy dụa, tay chân đấm đá, vặn vẹo thân thể, liều mạng cố gắng thoát khỏi xiềng xích của nó.
nàng không bao giờ muốn đến gần con rắn này nữa.
Trong lúc nàng giãy giụa, con rắn nhìn thấy lòng bàn tay xước xát của nàng, con ngươi thẳng đứng khẽ run lên, cuộn hết tay chân của Sơ Niệm lại, rồi nhẹ nhàng dùng lưỡi rắn liếm láp lòng bàn tay đang chảy máu của nàng.
Lúc Sơ Niệm nhóm lửa đã có một ít mảnh vụn nhỏ xẹt vào làm rách da, ghim vào máu thịt, bây giờ khi bị lưỡi rắn liếm qua thì cảm giác đau rát càng tăng thêm.
Sơ Niệm không thể cử động, chỉ có thể để nó dọn sạch đống mảnh vụn nhỏ trước, rồi mới thả nàng xuống.
Sau khi làm xong những việc này, con rắn đi xuống bức tường đá, biến mất.
Sơ Niệm khóc quá lâu, không còn chút sức lực nào, thu mình vào trong góc hang, cảm thấy cơ thể mình đã kiệt sức vì trận khóc này.
Không lâu sau, con rắn quay lại, ép nàng ăn những quả màu xanh.
Sau khi bị bong gân mắt cá chân lần trước và vết thương ở tay lần này, Sơ Niệm đã có thể kết luận đây có lẽ là một loại thuốc.
Khi các loài động vật trong tự nhiên bị bệnh, đều sẽ tự tìm thuốc chữa trị cho mình. Còn loại quả màu xanh này có lẽ là thuốc chữa chấn thương.
Sau khi ăn quả màu xanh này, tác dụng phụ lại ập đến, chẳng bao lâu sau Sơ Niệm lại bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, mí mắt nặng trĩu, bất tỉnh nhân sự.
Khi tỉnh dậy lần nữa, mặt trời bên ngoài đã lặn đi, chỉ còn nhìn thấy những đám mây trôi chậm rãi, nhuộm đỏ cả một vùng trời rộng lớn.
Ngay khi Sơ Niệm vừa cử động, con rắn cũng bắt đầu di chuyển. Nó cuộn con vật nửa sống nửa chết bị ném trong góc lên. Biểu diễn kỹ năng đốt than trước mặt Sơ Niệm, nướng một con thú thành cục than đen xì.
Sơ Niệm cuối cùng cũng biết thịt nấu chín nàng ăn có nguồn gốc từ đâu.
Đôi mắt nàng mở to, một lúc lâu sau vẫn không thể tin được.
Từ trước đến nay đều nghe người ta nói động vật hoang dã sợ lửa, sẽ nhượng bộ đối phương khi nhìn thấy ngọn lửa.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy một loài động vật có thể phun ra lửa, cũng là một loài rắn thích ngâm mình trong nước.
Sau khi nướng chín được con mồi, con rắn lại khéo léo mở ba lô của Sơ Niệm, lấy con dao ra, cắt thịt thành từng miếng nhỏ, đưa cho Sơ Niệm một phần, phần còn lại tự mình ăn hết.
Sơ Niệm vẫn đang chìm đắm trong cú sốc vừa mới nhận được, má lâu sau vẫn không thể bình tĩnh lại được. Mãi cho đến khi con rắn bắt đầu đút cho nàng ăn, nàng mới vội vàng chủ động ăn thịt.