Sơ Niệm quá mải mê suy nghĩ, trong lúc nhất thời quên mất mình đang ở trong hang với một con rắn, bây giờ chợt nhìn thấy con rắn, vẫn bị giật mình như trước, vội vàng lùi lại phía sau một bước.
Con rắn có vẻ tò mò nàng đang làm gì.
Chuyện nhóm lửa không phải là chuyện nàng có thể thể hiện rõ ràng bằng cách lắc đầu, gật đầu hay chỉ tay được.
Sơ Niệm dứt khoát không giải thích nữa, dù sao chỉ cần con rắn không quấy rầy nàng là được.
Nghỉ ngơi một lát, lần này Sơ Niệm thể hiện tư thế sẽ không bỏ cuộc cho đến khi thành công, tiếp tục động tác trong tay, không ngừng xoay que quay trong tay.
Sau khi quay không biết bao nhiêu lâu, trên bề mặt phẳng của cành cây đã xuất hiện những mảnh vụn màu đen, giống như dấu hiệu sắp thành công.
nàng mừng rỡ tăng nhanh tốc độ, dùng lực mạnh hơn. Cuối cùng, một tia lửa rơi xuống tờ giấy vệ sinh ở bên cạnh, tờ giấy vệ sinh bốc cháy rồi đốt cháy những chiếc lá ở bên dưới.
Sơ Niệm cẩn thận từng li từng tí bảo vệ ngọn lửa, tiếp tục thêm từng chút lá cây vào, chờ lúc ngọn lửa đủ ổn định, mới lại lần lượt thêm những cành cây nhỏ vào.
Thế mà nàng lại thực sự thành công.
Dường như cảm nhận được Sơ Niệm vui mừng vì đã thành công nhóm được lửa như như nào, con rắn quẹt đuôi đến trước mặt nàng, chỉ để lại một đống khói trong ngọn lửa mới được nhóm lên.
Nhìn ngọn lửa vất vả lắm mới nhóm lên được bị dập tắt ngay lập tức, như thể niềm tin mà mình vất vả lắm mới gây dựng được cuối cùng cũng bị dập tắt vậy.
Rốt cuộc Sơ Niệm không thể kiềm chế được nữa, gục xuống bắt đầu khóc.
“Sao lúc nào ngươi cũng phải dọa ta vậy, ta thực sự rất sợ ngươi.”
“Ngươi có biết không, lúc đầu ta chỉ muốn làm luận văn tốt nghiệp thật tốt, ta cũng không biết làm sao lại xâm nhập vào lãnh thổ của ngươi. Ta không cố ý.”
“Ngọn lửa này ta vất vả lắm mới nhóm lên được. Vì nó mà lòng bàn tay của ta vừa mỏi vừa đau.”
“Tốt nhất là ngươi cứ dứt khoát nuốt chửng ta đi, không cần hành hạ ta như thế này đâu.”
Nỗi sợ hãi, căng thẳng và tuyệt vọng vốn kìm nén bấy lâu nay đều tuôn ra trong giây phút này.
Một người mất liên lạc với đoàn du lịch, bị một con quái vật truy đuổi, cuối cùng bị một con rắn đưa về hang để dùng làm thức ăn dự trữ.
Tất cả những điều này khiến nàng cảm thấy như đang ở trong một giấc mơ, một cơn ác mộng khiến nàng không thể tỉnh dậy.
Đã kiên trì lâu như vậy, cuối cùng Sơ Niệm vẫn không nhịn được phá hỏng tuyến phòng ngự tâm lý của mình, nàng khóc đến mức thở không ra hơi, nước mắt nước mũi cũng không thèm quan tâm, thân thể run rẩy, giống như phải chịu tủi thân rất lớn.