Không thể không nói, đường đi từ trong hang xuống giống như một cái mê cung, nàng dựa vào la bàn và hình vẽ để lặp đi lặp lại các phỏng đoán, bên trong có rất nhiều con đường là ngõ cụt, còn có những con đường nàng chưa đi vào thử, phải tiếp tục đi dò đường, lúc đi ra thì cũng đã là bốn giờ chiều. Nếu không có la bàn để xác định phương hướng và giấy bút để vẽ, e là có tới lúc chết đói nàng cũng sẽ không thể thoát ra khỏi đây được.
Nhưng dù nàng có cố gắng hết sức để tiết kiệm pin như thế nào thì bây giờ điện thoại của nàng cũng chỉ còn 7% pin, có vẻ như sắp đến giây phút bị sập nguồn.
Vì muốn chừa lại cho mình một đường lưu, Sơ Niệm dứt khoát tắt nguồn điện thoại luôn.
Có thể sử dụng sức mạnh của điện thoại di động để tìm lối thoát đã là một chuyện may mắn. Hơn nữa khi đang ở trong một khu rừng rậm rạp như vậy, thậm chí còn chưa từng xuất hiện một tín hiệu điện thoại nào, nên dường như cũng không thể trông cậy vào điện thoại di động.
Trừ khi nàng có thể tìm thấy chiếc điện thoại vệ tinh mà mình đã đánh rơi kia, thông qua điện thoại vệ tinh để tìm kiếm cứu viện.
Mặt trời đã bắt đầu chậm rãi xuống núi, Sơ Niệm ăn một nửa chỗ lương khô còn lại, sau đó gói chặt vào rồi nhét lại vào trong ba lô, lại ăn thêm một quả hồng, uống thêm mấy ngụm nước.
Đợi đến khi thể lực được bổ sung, nàng mờ mịt nhìn núi rừng tươi tốt xung quanh.
Ngay cả khi có la bàn nhưng không có sự hỗ trợ của bản đồ thì việc tìm đường trong một khu rừng rộng lớn như vậy chỉ như là một giọt nước trong đại dương mênh mông, hoàn toàn không có bất kỳ manh mối nào.
Huống chi cái khả năng nàng có thể tìm lại được điện thoại vệ tinh ở trong đó, quả thực là khó như lên trời.
Sơ Niệm định xuất phát từ hang động, đi thẳng về phía nam. Dù sao trái đất là hình tròn, chỉ cần nàng có thể sống sót, cứ tiến thẳng về một hướng, sẽ luôn có cơ hội thoát ra khỏi rừng rậm.
Đường trong núi rừng không dễ đi, tuy không giống rừng rậm nguyên thủy, nhưng khắp nơi đều có rễ cây ngoằn ngoèo trơn trượt, trên mặt đất có những cây cành rậm rạp, chưa có ai can thiệp vào. Sơ Niệm chỉ có thể tìm một số con đường có vẻ bằng phẳng, dốc hết sức lực lao về phía trước.
Khi vào rừng nàng đi giày thể thao, để giúp giảm bớt sự mỏi mệt cho đôi chân rất nhiều, nhưng chạy như vậy được một lúc, nàng vẫn thở hổn hển, phải dừng lại.
Là một sinh viên đại học bình thường rất ít khi vận động, nên thể lực của nàng vẫn còn quá kém.
nàng chỉ nghỉ tạm một lúc, lại uống chút nước rồi giảm tốc độ, vừa chạy đi vừa nghỉ ngơi giống như một cuộc đua đi bộ, khiến nàng cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng, tốc độ cũng chậm đi đôi chút.
Không biết đi được bao lâu, vệt nắng cuối cùng biến mất khỏi đường chân trời, sắc trời dần dần trở nên lờ mờ tối.