Trên đầu rắn, màu sắc ban đầu của vảy không thể nhìn thấy trong màu trắng.
Sơ Niệm bước lên phía trước ôm lấy hắn.
Vảy lạnh của con rắn lớn lạnh hơn cả tuyết sau khi bị tuyết làm ướt, cơ thể của con rắn lớn mà nàng đang ôm đã có chút không phản ứng, giống như con rắn nàng nhìn thấy bị mắc kẹt trong một cái bẫy ngày hôm đó.
Sơ Niệm hỏi: “Cửu Di, chàng đi đâu vậy?”
Thân trên của con rắn lớn từ từ biến thành hình người, tuyết trên da rơi róc rách, hắn chậm rãi nói: “Đây là trái cây chỉ có khi tuyết rơi, ở rất xa. Đêm qua tuyết rơi, ta đoán trái cây này chắc đã chín, vì vậy liền nghĩ đến mang nó về cho Niệm Niệm.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây