“Con để ba đứa nhỏ đều được đọc sách, thậm chí còn tham gia khoa cử. Bách Viễn thì không cần phải nói, nó vốn là một mầm mống học giỏi, nhưng mà ta thật sự không ngờ rằng, ngay cả Tú Tú cũng có tiềm chất trở thành tài nữ.” Cố mẫu cười nói: “Chỉ còn lại Bách Tiến, nó không thích đọc sách lắm, ta có chút lo lắng, nếu thật sự không được thì tương lai sẽ để nó đi theo cha nương làm ăn buôn bán.”
“Không mong nó làm được quá tốt, chỉ cần nghiêm túc là được. Đại ca, nhị ca của con cũng không giỏi làm ăn buôn bán, nhưng mà thành thật chịu khó, cũng làm khá tốt, đúng không? Không ngờ con lại có thể phát hiện sở trường đặc biệt của nó, nếu tương lai đứa nhỏ này thật sự có thể vào Công bộ, vậy đúng là vinh hạnh của nhà chúng ta.”
“Vẫn câu nói đó, nhà chúng ta sống tốt, nhà chúng ta tự biết. Người khác đồn đại như thế nào cũng vô ích. Cuộc sống của chúng ta như thế nào, chúng ta tự rõ.”
“Chúng ta không để mấy lời đồn đại bên ngoài đó ở trong lòng, thậm chí còn coi đó là chuyện cười.” Cố mẫu nói: “Nhưng mà sợ con nghe thấy sẽ nghĩ nhiều nên mới không nói với con.”
“Hơn nữa, con lại bận rộn, bận chuyện chính còn không kịp, cần gì phải lãng phí thời gian để ý những thứ này.” Cố mẫu nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây