Lý Mộ Mộ phối hợp vui mừng nói: “Hồ thúc!”
Hồ thúc vui mừng cười: “Ngươi còn nhớ thúc à.”
“Là ngài dạy ta đọc sách biết chữ, sao ta lại không nhớ được chứ.” Lý Mộ Mộ mỉm cười nói.
“Lão Hồ?” Lý mẫu cũng kêu lên: “Ngươi biết đọc biết chữ lúc nào?”
Hồ thúc lắc đầu, nói: “Nói ra thật xấu hổ, kỳ thật... lúc ta còn trẻ là người đọc sách, chỉ là sợ học không ra trò, cho nên vẫn luôn vụng trộm, không để cho người khác biết. Mười mấy năm, thi cử đều không trúng. Ta cũng nản lòng, không muốn tăng thêm gánh nặng trong nhà, liền từ bỏ con đường thi cử, chuyên tâm làm ruộng.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây