Cố Thượng Khanh nghe được âm thanh, nhưng bước chân không dừng, làm bộ như không phát hiện ra, không quay đầu lại, cùng Lý Mộ Mộ rời đi.
Trương lão hán đưa hai người ra ngoài viện, nhìn hai người lên xe, đợi đến khi xe ngựa của bọn họ không nhìn thấy bóng người, Trương lão hán mới quay lại.
Vừa vào nhà, liền thấy Trương Anh Tử rưng rưng nước mắt ngồi ở bên cạnh bàn.
Vừa rồi mặc dù nàng ta chưa ra ngoài, nhưng đợi Cố Thượng Khanh đi ra sân, Trương Anh Tử liền từ trong phòng đi ra, len lén đẩy cửa sổ ra một chút, nhìn bóng lưng Cố Thượng Khanh rời khỏi sân.
Nàng ta cũng thấy rằng dù hắn bị thương nhưng hắn vẫn phải bảo vệ Lý Mộ Mộ lên xe ngựa trước rồi mới để người khác đỡ mình vào.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây