“Chính là ta, hiện giờ ở trong kinh vẫn như đi trên băng mỏng.” Lý Mộ Mộ nói.
“Ta hiểu. Cố phu nhân, chớ nói đón chúng ta vào kinh.” Trương lão hán chỉ vào khế tử trong hộp: “Những thứ này cũng không phải thứ chúng ta nên nhận. Nói thật, chúng ta chỉ là thuận tay đón Cố tướng quân về nhà mà thôi. Đổi lại người khác gặp phải loại chuyện này, cũng sẽ làm như vậy.” Trương lão hán nói: “ Bảo chúng ta cứu Cố tướng quân, kỳ thật không phải do chúng ta may mắn sao.”
“Cố phu nhân, chẳng lẽ ngài thật sự vì chuyện này mà muốn nuôi chúng ta cả đời hay sao?” Trương lão hán lắc đầu nói: “Chúng ta vẫn chưa làm gì, không đáng để ngài làm như vậy.”
“Trương lão hán, ngài đừng nói như vậy nữa.” Lý Mộ Mộ nói: “Ngài cứu tướng quân là có ân với chúng ta.”
Không biết Trương lão hán có chú ý tới hay không, Lý Mộ Mộ vẫn nói là lão cứu Cố Thượng Khanh, vẫn nói là ngài, mà không phải hai người.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây