“Nếu huynh đã có nghi hoặc này, vậy thì càng phải cẩn thận.” Lý Mộ Mộ nói: “Ta biết các huynh hành quân đánh giặc tất nhiên là có kinh nghiệm phong phú, lại quen thuộc binh thư, cũng không cần ta nói gì nhiều.”
“Chỉ là phu quân à, vào thời điểm mấu chốt, ta hy vọng huynh có thể nhớ kỹ: kẻ cùng đường chớ truy, vây sư tất khuyết. Chớ để mắt tới thắng lợi mà bị làm cho choáng váng đầu óc.” Lý Mộ Mộ hít sâu một hơi: “Cho kẻ địch một chút hy vọng, hắn muốn sống, cũng có chút kiêng kỵ. Nhưng nếu một chút hy vọng cũng không có, biết rõ phải chết, sợ là phải đồng quy vu tận.”
Cố Thượng Khanh trịnh trọng gật đầu, cũng không coi lời Lý Mộ Mộ là gió thoảng bên tai: “Ta nhớ rồi.”
Lý Mộ Mộ cười, nói: “Phu quân thuộc binh pháp, lại ở trên chiến trường chém giết mà thành. Ta chưa bao giờ ra chiến trường, thậm chí cũng chưa từng nhìn thấy chiến tranh, nếu có thấy thì cũng chỉ là xem qua ở mấy quyển sách. Cho nên khi ta nói những này với phu quân, mong phu quân chớ ghét bỏ ta tự cho là thông minh.”
“Phu nhân không phải là người tự cho mình là thông minh.” Cố Thượng Khanh nhìn Lý Mộ Mộ, tràn đầy tán thưởng: “Nào có mấy ai biết, kẻ cùng đường chớ đuổi theo, vây sư tất khuyết đâu?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây