Vương Thuý Trân cười đến không khép được miệng: “Ta cũng không trông mong nó có thể thi đậu tốp đầu, dù sao nó vẫn còn nhỏ tuổi như vậy mà, nếu thực sự chỉ mới sáu tuổi đã thi đậu tốp đầu, chẳng phải là thần đồng sao? Lần này có thể vượt qua kỳ thi huyện đã là tổ tông phù hộ rồi.”
Vương Thuý Trân vừa nói vừa không ngừng chắp tay vái lạy giữa không trung.
Lúc gần trưa, bọn họ chỉ bảo đầu bếp nữ làm một bữa ăn đơn giản.
Bởi vì lo lắng cho Cố Bách Viễn nên mọi người đều không có tâm trạng ăn uống gì.
Sau khi dùng bữa đơn giản xong, Cố Thượng Khanh thuê một chiếc xe ngựa, chở mọi người đi đến bên ngoài trường thi sớm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây