“Tại sao lại không?” Tô Chỉ Nhi khinh thường nói: “Lão bản Vong Ưu Tiểu Khế kia chẳng qua chỉ là một thương gia, sao có thể so sánh với cha ta được?”
“Sĩ nông công thương, thương gia là tầng lớp cuối cùng, nếu thực sự hàm oan cho nàng ta thì sao chứ?” Tô Chỉ Nhi không chút để ý nói: “Cho dù bị oan ức, ấm ức đi nữa thì cũng chỉ có thể tự mình nuốt vào trong bụng.”
“Nếu muốn trách, nàng ta cũng chỉ có thể trách mình chỉ là một thương gia, không thể so sánh với ta.” Tô Chỉ Nhi hất cằm nói.
Xuân Triều cúi đầu, không nói gì.
Lâm tri huyện trở lại công đường, gọi người đến nói: “Ngươi dẫn theo vài người đến kiểm tra kho hàng và sau bếp của Vong Ưu Tiểu Khế, xem xem đồ đạc của bọn họ có thực sự sạch sẽ hay không.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây