“Nếu như.... nếu như hai chân đều mất rồi, hoặc là hai tay đều mất luôn lại có thể làm được cái gì đây?” Chu Diệu Minh nói: “Nếu thương thế không ảnh hưởng đến mưu sinh thì chúng ta xác thực không có cách nào giúp đỡ nhiều như vậy. Chỉ những binh sĩ cần sự giúp đỡ, với năng lực của chúng ta cũng đã không tìm được một cách tốt để giúp rồi.”
“Đúng là như vậy, như tất cả những gì phu quân nói, chỉ đưa tiền cũng khó đảm bảo bọn họ dùng được cả đời. Còn trong quân doanh sắp xếp vị trí, có thể sắp xếp cho bọn họ một công việc kiếm sống thì là thích hợp nhất với bọn họ.” Lý Mộ Mộ nói: “Cho người con cá không bằng dạy người bắt cá.”
“Chúng ta đã tận lực sắp xếp rồi.” Chu Diệu Minh nói: “Bây giờ người phụ trách cơm nước trong quân doanh đều là binh sĩ bị thương ở chân. Nhưng công việc như vậy trong quân doanh, nhu cầu cần người suy cho cùng cũng có giới hạn, còn có rất nhiều thương binh chưa được sắp xếp.”
“Bây giờ những thương binh đó đều đã về nhà chưa? Hay là ở đâu?” Lý Mộ Mộ hỏi.
“Những người trước đó đều đã về nhà rồi, những người bị thương gần đây thì còn đang dưỡng. Nhưng bây giờ thương binh càng ngày càng nhiều, cuộc sống của những người trước đó về nhà cũng không phải rất tốt, cho nên chúng ta mới muốn nghĩ cách, không thể tiếp tục như vậy được nữa.” Cố Thượng Khanh nói: “Cho dù dưỡng thương xong rồi thì cũng để bọn họ ở trong quân doanh trước, mở một nơi riêng biệt để bọn họ sinh sống ở đó trước.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây