“Cố phu nhân như vậy...... đeo trâm vàng nặng trịch ra ngoài, thật sự là...... thật sự rất mất mặt.” Tô Chỉ Nhi cầm khăn, hơi che miệng: “Ta nói với Cố phu nhân cái này chỉ là tốt bụng nhắc nhở, ta không muốn ngày sau Cố phu nhân lại khiến huynh mất mặt.”
“Vẫn là mắt nhìn của phu nhân ta tốt.” Cố Thượng Khanh nói.
Tô Chỉ Nhi kinh ngạc nhìn về phía Cố Thượng Khanh, nghe Cố Thượng Khanh nói: “Các ngươi đều chỉ chú ý đến cái gì mà tinh xảo lịch sự tao nhã, không chú trọng đến vàng nặng bao nhiêu, không phải ngốc sao? Đều phải trả tiền, tất nhiên phải tiêu sao cho có giá trị chứ.”
“Cũng may phu nhân ta không ngốc, còn có thể quản lý chi tiêu gia đình, không mua những thứ hoa lý hồ tiêu, vừa nhìn đã thấy không dùng được rồi.” Cố Thượng Khanh nói.
Tô Chỉ Nhi kinh ngạc há hốc mồm cứng lưỡi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây