“Cha nương nói ta bất hiếu, chuyện này ta tuyệt đối không nhận.” Lý Hữu Khang nói: “Lúc ta ở nhà, mọi việc đồng áng trong nhà đều do ta làm, tiền kiếm được đều đưa hết cho gia đình, không để lại một xu cho bản thân. Chỉ là nam nhi đương lập nghiệp, cũng không thể cả đời vùi ở góc xó nhà. Ta cũng muốn kiếm nhiều tiền một chút để cho cuộc sống trong nhà được tốt hơn.”
“Sớm có tâm lang bạt bên ngoài, lại được Cố gia phúc hậu giao cho công việc này, ngay cả nhà ta cũng được hưởng phúc. Bằng không thì ngày nào ta cũng phải trông coi hai người lớn tuổi ở nhà, tận hiếu bên người, nhưng vẫn để cho người trong nhà nghèo rớt mùng tơi.
Ta dám ra ngoài lang bạt, cũng là bởi vì trong nhà có huynh tẩu, không lo lắng cha nương không ai chiếu cố. Huynh tẩu chiếu cố cha nương, ta cố gắng kiếm tiền phụng dưỡng họ.” Lý Hữu Khang nói: “ Ta cho rằng, bất luận có thể tận hiếu trước mặt người hay không thì tâm hiếu thuận cha nương của chúng ta đều giống nhau.”
“Huynh tẩu ở trước mặt cha nương là hiếu thuận, ta ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình sao lại là không hiếu thuận?”
“Đúng, nói rất đúng! nếu trong nhà khó khăn, mọi người trong nhà cũng không thể chen chúc với nhau mà tiếp tục nghèo khó. Chung quy vẫn phải có người đi ra ngoài đánh vỡ khốn cục!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây