Một năm trước, tức phụ của gã bị bệnh chết, nhà của gã ở cuối thôn, cách nhà ta rất xa, cho nên bình thường muội không gặp phải gã, không biết gã cũng là chuyện bình thường.”
“Về phần tướng mạo, ta cũng không thích lắm.” Trương Thải Bình cũng nói: “Ta cứ cảm thấy người này rất kỳ quái. Nhưng dù sao gã cũng không làm chuyện gì xấu, cho nên cũng không có gì. Nhưng mà hình như nương không thích gã, mỗi lần gặp gỡ cũng chỉ chào hỏi một chút mà thôi. Dù gã hỏi chuyện gì thì nương cũng chỉ trả lời cho có lệ, sẽ không nói thật.”
Cố mẫu nghe thấy tiếng bàn luận của các nàng thì quay đầu lại nói: “Ta nghe nói khi tức phụ của gã bị bệnh, gã cũng không đối xử tốt với người ta. Vốn dĩ khi ngã bệnh thì phải cố gắng ăn ngon một chút. Nhưng mà thôn chúng ta nghèo, không được ăn ngon cũng không thể làm khó người ta. Ít nhất cũng phải uống thuốc chứ, đúng không? Nhưng mà ở nhà gã, ngay cả thuốc cũng là uống bữa nay bỏ bữa mai.”
“Ta thấy tức phụ của gã còn trẻ đã mất, có một phần lớn nguyên nhân là không được điều trị tử tế.” Cố mẫu lắc đầu nói: “Sau khi tức phụ của gã mất, gã gặp người khác sẽ khóc vài câu, nhưng ta lại thấy trong mắt gã không có nhiều nước mắt, cũng làm khó gã khi phải giả vờ như vậy.”
“Tuy rằng không quen biết, nhưng Mộ Mộ lại nói tướng mạo của gã không tốt, thật ra cũng không nhìn lầm.” Cố mẫu nói: “Gã làm những việc đó đúng là khiến người ta không thể nói có gì không phải. Trong nhà không có tiền mua thuốc, có tiền thì sẽ mua một chút, không có tiền cũng chỉ có thể chống đỡ. Những người khác cũng không dám nói, nhưng trên người gã có một điều gì đó khiến ta không thoải mái, không thể tưởng tượng được, không phải là một người đáng tin.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây