“Trước đây, huynh ra đồng chỉ làm cho có, cũng không làm việc, tiền kiếm được trong cái nhà này đều là ta và cha làm ra. Không phải tiền kiếm được đều nuôi cả nhà huynh sao?” Lý Hữu Khang nói: “Bây giờ lại đòi bốn mươi văn một tháng, nương thương huynh, chắc chắn là muốn dùng để nuôi các huynh.”
“Nói gì mà giữ cho ta, nghĩ rằng ta sẽ tin sao?” Lý Hữu Khang bĩu môi.
“Ngươi mới đi làm cho Lý Mộ Mộ một ngày, sao lại biến thành dáng vẻ này?” Lý mẫu không dám tin nói: “Rốt cuộc nó cho ngươi uống canh mê hồn gì, khiến ngươi oán trách gia đình như vậy.”
“Tỷ chẳng nói gì hết.” Lý Hữu Khang lạnh giọng nói: “Nhưng mà những gì các ngươi làm, con đều nhìn thấy. Con không tính toán không có nghĩa là con không rõ.”
“Nhưng mà bây giờ con không muốn không tính toán nữa, dựa vào đâu mà trong căn nhà này chỉ có đại ca được sống vui vẻ nhất?” Lý Hữu Khang nói: “Con cũng muốn sống thoải mái, tự tại. Con tự kiếm tiền, con tự sống cuộc đời của mình, tiền đồ trong tương lai con cũng tự nắm bắt, tự mình bôn ba. Con ở bên ngoài có cơm ăn hay không, có mái hiên che mưa chắn gió hay không, có lẽ các người cũng không quan tâm.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây