"Noãn Noãn, sao vậy? Sao không vui? Nói cho cha nghe nào?"
Vương Thiết Trụ ngồi xuống bên cạnh Vương Noãn Noãn, bế nàng vào lòng.
Vương Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn người cha hiền lành nho nhã, có chút ấm ức, mắt đỏ hoe.
"Con, con nhìn thấy ngực của tiểu ca ca bị thương rồi, tại sao ca ca đó lại bị thương nặng như vậy, cha nương của ca ca ấy đâu? Có phải đã chết rồi không?"
Vương Noãn Noãn lớn tiếng khóc, nước mắt lưng tròng, trông thật đáng thương.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây