Thoáng chốc, Mộ Tử Hạo đã sống ở thôn Bảo Phúc được vài tháng, thương tích trên người cũng đã gần như bình phục.
Hắn có chút kinh ngạc, vết thương nặng như vậy mà lại lành nhanh đến thế, hắn lén bắt mạch cho mình, không hề để lại di chứng gì, thật sự có chút kỳ lạ.
Theo suy đoán của hắn, đáng lẽ phải có chút ám tật mới phải, vốn định đợi sau khi khỏi hẳn rồi sẽ điều dưỡng, dù sao điều kiện ở đây cũng có hạn, nhưng hiện tại bắt mạch lại phát hiện, hoàn toàn không giống như mình nghĩ.
Nói thôn Bảo Phúc có gì khác biệt so với những nơi khác, thì đại khái chính là nhà Vương lão đầu.
Tuy rằng mấy tháng nay hắn không nói nhiều, nhưng cũng nhìn ra được sự thông minh lanh lợi của Vương Noãn Noãn đã vượt xa người thường.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây