Càng nghĩ càng thấy động lòng, sau khi dùng bữa ở chỗ Lão thái phi và trở về tiểu viện của mình, Thẩm Lệ Xu đã quên mất ý định giữ bí mật ban đầu, vội vàng tuyên bố quyết định vĩ đại này với phu quân, còn thao thao bất tuyệt trình bày lý tưởng của mình, rằng nàng muốn xây một tòa viên lâm mang đậm nét đặc sắc của Kim Lăng: “Tên ta cũng nghĩ xong rồi, vườn nhà chàng có Triệu gia biệt uyển, Tây Hồ biệt viện, còn của ta thì đơn giản một chút, gọi là Thẩm Viên. Chàng nghe xem, có phải cũng rất ra dáng văn hóa không?”
Triệu Chiêu Cảnh:...
“Thẩm Viên” được xây bên bờ sông Tần Hoài, nếu vận may tốt đẹp, cũng có thể lưu danh sử sách như Thẩm Viên trong thơ của Lục Du. Đời sau khi kiểm kê những viên lâm nổi tiếng, biết đâu lại chẳng đào bới lại cả cuộc đời của vị chủ nhân là nàng đây, chẳng phải như vậy là nàng cũng được lưu danh thiên cổ rồi sao.
Thẩm Lệ Xu mải mê ảo tưởng, dã tâm bành trướng, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt sững sờ của phu quân, tiếp tục nói ra nỗi lo của mình: “Bên đó là khu vực phồn hoa nhất Kim Lăng, chắc chắn không chỉ chúng ta vừa mắt mà người khác cũng thích, muốn giành được thì ít nhiều cũng phải tốn thêm bạc. Nhưng chúng ta còn phải thiết kế và tu sửa cho thật tốt, sau này có cơ hội thì mời cha mẹ họ qua ở, nên sự rộng rãi và thoải mái cũng là cần thiết, như vậy thì chi phí sẽ không thể lường hết được, lỡ như số bạc ta chuẩn bị không đủ, còn phải nhờ Chiêu Cảnh ca ca tạm thời hỗ trợ một chút.”
Trước kia nói lời quá mỹ miều, không màng danh không màng lợi, chỉ màng mỗi con người hắn, kết quả trước khi cưới thì nhận được một tòa kiến trúc cấp bậc văn vật có thể truyền từ đời này sang đời khác, sau khi cưới không lâu lại bắt đầu tơ tưởng đến tiền bạc của phu quân, quả là tự vả có hơi nhanh, Thẩm Lệ Xu hiếm khi cảm thấy ngượng ngùng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây