Câu cảm thán cuối cùng khiến Thẩm Lệ Xu không hiểu sao lại có dự cảm không tốt: “Lo lắng chuyện gì?”
“Năm ngoái Tần Phong thi đỗ cử nhân, theo thói quen nhà họ, có lẽ sắp bắt đầu xem mắt rồi, ta nghĩ hai đứa là thanh mai trúc mã, tuổi tác lại tương đương, có thể thử một lần xem sao? Bèn viết thư nhờ đại tẩu của ta hỏi giúp. Các người biết đấy, đám người Tần Phong còn phải gọi bà ấy một tiếng cô mẫu, đại tẩu quan tâm đến cháu gái nhà mẹ đẻ cũng là lẽ thường tình. Đáng tiếc đại tẩu ta đang theo đại ca ta đi đến nơi nhậm chức, không thể tùy lúc về kinh, đương nhiên không có cơ hội nhúng tay vào những chuyện này, ta cũng không nhắc với các người.”
Thật ra ông còn xem trọng Lâm Thần Tùng hơn, Lâm gia tuy là gia đình canh độc, nhưng Thẩm gia cũng có tiền, mấy người đệ đệ của Xu Nương cũng đang học hành thi cử, chỉ cần một trong số họ thi đỗ công danh, dù chỉ là tú tài, hai bên cũng có thể gọi là môn đăng hộ đối, trong lòng ông rất tin tưởng vào mối hôn sự này.
Đáng tiếc kế hoạch không theo kịp thay đổi, lúc Xu Nương đã quá tuổi cập kê hơn nửa năm, Lâm Thần Tùng vậy mà lại muốn đi du học xa ngàn dặm, nói là một năm nửa năm sẽ về, nhưng kẻ đọc sách như họ rất tùy hứng, ra ngoài chơi nổi hứng lên, hai ba năm mới về cũng không có gì lạ.
Lúc đó hắn vẫn là một cử nhân phong độ ngời ngời, còn Xu Nương thì thật sự đã thành lão cô nương rồi!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây