Trong đầu Thẩm Lệ Xu lại hiện lên một người: “Có phải là lúc con cùng biểu ca đến trà lâu ngõ chợ bán hạt dẻ không ạ? Con nhớ có một vị lão giả cũng hiền hòa dễ gần như người, lúc mua hạt dẻ toàn hỏi con rất nhiều chuyện, còn chỉ vào tấm biển con tự viết mà khuyến khích con đọc thêm nhiều sách, đừng lãng phí tài năng.”
Mấu chốt là vị lão gia này không chỉ là khách quen, mà còn đặc biệt hào phóng, lần nào cũng cho thêm gấp đôi tiền boa, khách sộp như vậy dĩ nhiên nàng sẽ ghi nhớ trong lòng.
Lão thái phi vốn chỉ định trêu nàng một chút, không ngờ nàng thật sự có thể nhớ lại chuyện xa xưa như vậy, bất giác xoa đầu nàng, vui vẻ nói: “Chính là lão già đó, thấy nhà ai có đứa trẻ thông minh mà không đi học là lại tới khuyên, thích lo chuyện bao đồng nhất...”
Lão Vương gia đã qua đời nhiều năm, lão thái phi có lẽ muốn nhân Thẩm Lệ Xu để hoài niệm trượng phu đã khuất, còn bản thân nàng thì chẳng có cảm giác gì, chỉ cảm thán đại lão từ nhỏ đã biết dùng thân phận giả, hóa ra đều là gia học uyên thâm. Nhưng hắn vẫn kém xa gia gia của hắn, ra tay quá hào phóng, người ta vừa nhìn là biết vị tiểu thiếu gia này ra ngoài trải nghiệm cuộc sống; còn Lão Vương gia lúc đó ăn mặc giản dị, mua đồ toàn dùng tiền đồng, trà trộn vào các quán trà ngõ chợ nơi bình dân tụ tập mà không hề lạc lõng, ngay cả nàng cũng bị lừa hoàn toàn.
Nhưng Lão Vương gia để ý đến nàng trước, vậy sự quan tâm đặc biệt của Triệu Chiêu Cảnh đối với nàng và bạn bè sau này, liệu có phải chịu ảnh hưởng từ lão nhân gia không? Dù cho không phải thì những chuyện này hắn chắc chắn đều biết rõ, đã qua lâu như vậy mà lão thái phi và các ma ma vẫn kể lại rành rọt, xem ra ngày thường cũng hay nhắc đến.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây