Thẩm Từ thị được xếp ngồi ở phía dưới bên tay phải của lão thái phi, đối diện là Quận Vương phi ung dung hoa quý khiến bà tự thấy xấu hổ, đang ngồi không yên, được lão thái phi khen ngợi thì vừa mừng vừa lo, đồng thời không khỏi bị cuốn theo giọng điệu chuyện trò thân mật, bất giác hàn huyên chuyện nhà với các nữ quyến vương phủ phú quý bức người.
Phải công nhận, bỏ qua thân phận và phong thái khiến người ta phải trầm trồ, tính cách của lão thái phi lại cực kỳ dân dã, cùng Thẩm Từ thị hàn huyên đủ thứ chuyện đông tây, vô cùng hứng thú. Lâm ma ma và một vị lão ma ma khác đứng hai bên còn ra sức phụ họa, không khí vô cùng náo nhiệt, khiến Thẩm Từ thị bất giác cũng thoải mái quá mức, nói đến khô cả họng liền cầm một quả nho cho vào miệng.
Bầu không khí quá đỗi hài hòa, Thẩm Lệ Xu đang giả vờ ngoan ngoãn, điềm tĩnh cũng không nhịn được mà tham gia vào câu chuyện, tìm cơ hội hỏi một câu: “Con thấy người cũng rất quen mắt, có phải chúng ta từng gặp nhau rồi không?”
Từ lúc nhìn thấy lão thái phi, Thẩm Lệ Xu đã có một cảm giác quen thuộc không thể xua đi, hơn nữa có thể chắc chắn là không liên quan đến Triệu Chiêu Cảnh, bởi vì hai bà cháu họ về ngoại hình gần như không có điểm nào tương đồng.
Nàng nghi ngờ họ thật sự đã từng gặp mặt, nhưng sau đó thấy bà lão dân dã như vậy lại ngồi tán gẫu chuyện hàng xóm với mẫu thân mình, nàng lại có chút vỡ mộng, gạt bỏ suy nghĩ của bản thân.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây