Thẩm Từ thị và Thẩm Gia Vượng cảm thấy nàng nói có lý, cũng không kiên trì nữa, mãi đến lần này phải đến Quận Vương Phủ làm khách mới hoảng hốt. Nha hoàn mà Vương phủ cử đến để giới thiệu quy củ cho họ đều mi thanh mục tú, mười ngón tay thon dài, trông không khác gì tiểu thư khuê các. Nhà họ lại ngay cả một tiểu nha hoàn cũng không tìm ra được. Đến lúc đó sau lưng nữ nhi sẽ cô đơn lẻ loi, người khác đều có tiểu nha hoàn bưng trà rót nước phe phẩy quạt, còn nàng cái gì cũng phải tự mình làm, đây chẳng phải là trò cười sao?
Nếu là chuyện khác, phu thê Thẩm Gia Vượng cũng sẽ không quá để ý, không có thì thôi, họ vốn không phải là nhân vật lớn gì.
Nhưng lần này đi dự tiệc liên quan đến đại sự cả đời của nữ nhi, người có lòng dạ rộng đến đâu cũng không thể thờ ơ được.
Thẩm Gia Vượng thậm chí đã nghĩ đến việc không kịp mua tiểu nha hoàn thì hay là đến Tề gia mượn một người, nhưng lại sợ làm không được tươm tất, lỡ như bị lộ thì càng khiến người ta xem thường. Đang lúc khó xử, vẫn là Trinh nương chủ động xin nhận việc khó để giải quyết tình thế cấp bách – nàng ấy chỉ chuộc lại khế ước bán thân, chứ người vẫn tiếp tục làm việc ở Thẩm gia, làm những công việc như cũ. Cô nương ở nhà, nàng ấy chuyên hầu hạ cô nương; cô nương không ở nhà, nàng ấy giúp việc nhà xong thì ra quán bưng bê, tự cảm thấy ngoài tờ khế ước bán thân đó ra, nàng ấy vẫn là nàng của ngày xưa, trước sau vẫn là nha hoàn của cô nương.
Bây giờ cô nương có cần, nàng ấy liền đứng ra đảm nhận.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây