Thẩm Lệ Xu muốn giải thích với hắn một chút, nhưng lúc này cũng không tìm được cơ hội, mà cái liếc mắt của Triệu Chiêu Cảnh dường như cũng chỉ là ảo giác của nàng, hắn lập tức thu hồi tầm mắt, ra dáng đại ca, nói với Thẩm nhị đệ đầy sâu sắc: “Từ xưa nghiêm sư xuất cao đồ, Cốc đại nhân nghiêm khắc quản thúc ngươi như vậy, một là vì ngươi tuổi nhỏ tính tình hiếu động, cần có người luôn luôn ràng buộc, hai là vì xem trọng ngươi, ngươi là đệ tử nhỏ nhất của tiên sinh, tâm huyết ông ấy đặt vào ngươi đã vượt qua mấy vị sư huynh của ngươi. Tình yêu của phụ mẫu dành cho con, ắt sẽ vì con mà tính kế sâu xa, tiên sinh đối với ngươi cũng là như vậy…”
Thấy tiểu lão đệ hoạt bát đang ngoan ngoãn nghe răn dạy, Thẩm Lệ Xu chỉ đành lặng lẽ nuốt những lời muốn giải thích vào bụng.
Cha Thẩm đứng bên cạnh nghe không nổi nữa đang định dạy dỗ nhi tử phải tôn sư trọng đạo, lúc này cũng lặng lẽ ngậm miệng lại, vừa nghe “Trình công tử” khuyên răn nhi tử vừa gật đầu, cùng là dạy dỗ, nhưng so với việc họ chỉ một mực ép nhị đệ phải nghe lời lão sư, không nghe lời sẽ bị đánh, thì lời của Trình công tử có trình độ hơn nhiều, ngay cả nhị đệ vốn tai trái vào tai phải ra, rất có chủ kiến trước mặt hắn, bây giờ cũng ngoan ngoãn nghe răn, vẻ mặt kia vừa nhìn là biết đã thật sự nghe lọt tai.
Lẽ ra ông nên cảm kích sự dạy dỗ tử tế của Trình công tử, nhưng sao cảnh này hắn càng nhìn càng thấy kỳ quặc – “Trình công tử” nói năng sâu sắc như vậy, rốt cuộc là coi nhị đệ nhà họ là đệ đệ ruột, hay là coi chính mình là tỷ phu rồi?
Cha Thẩm càng nghĩ càng hoảng, nhiệt tình tiễn Trình công tử đi, quay về lại bắt đầu ngấm ngầm thúc giục khuê nữ lên đường.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây