Thẩm Văn Thù không phải không vui khi đệ đệ trúng cử, hắn cũng luôn biết tư chất của mình không bằng đệ đệ, đã sớm chuẩn bị cho cảnh này, nhưng khi nó thật sự xảy ra, đối mặt với việc đệ đệ trở thành thiếu niên cử nhân ai cũng biết, còn hắn lớn hơn hai tuổi lại rớt bảng, không ai quan tâm, cảm giác chênh lệch to lớn như vậy khiến tâm trạng của thiếu niên mười mấy tuổi vẫn chưa điều chỉnh lại được, đôi khi nhìn người nhà vui mừng cổ vũ cho đệ đệ đến quên cả trời đất, hắn cười rồi tâm trạng lại bất giác sa sút.
Nhưng cũng may tâm trạng của hắn không tệ, sự sa sút này chỉ nhắm vào việc mình rớt bảng chứ không phải xuất phát từ tâm lý ghen tị với việc đệ đệ đỗ đạt. Chỉ cần có người quan tâm và an ủi, hắn sẽ nhanh chóng thoát khỏi sự mất mát.
Giống như bây giờ, một hành động đơn giản, một lời hứa của a tỷ, Thẩm đại đệ không chỉ lập tức đầy máu sống lại mà còn cảm thấy xấu hổ vì biểu hiện “tính toán chi li” của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú hơi ửng hồng.
Thẩm Tiến Thù đang đứng gần đó chú ý thấy vậy liền chớp lấy cơ hội, nhào tới làm mặt quỷ trêu chọc đại ca, nhận lại một cái lườm trắng dã không chút khách khí của đối phương. Ánh mắt qua lại nhanh chóng leo thang thành động tay động chân, xô đẩy nhau, chỉ một thoáng lơ là, hai huynh đệ lại như gà con đánh nhau thành một cục.
Phu thê Thẩm Gia Vượng liếc nhìn hai nhi tử, bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục bàn chuyện yến tiệc với khuê nữ: “Ba năm trăm lượng, con nói thì nhẹ nhàng quá, nhà chúng ta một năm chi tiêu cũng không hết nhiều như vậy, vẫn là quá xa xỉ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây