Thẩm Từ thị quá yên tâm nên dần dần đã quên mất, các nhi tử đã lớn rồi, không còn là những đứa trẻ ngoan ngoãn chuyện gì cũng nghe lời mẹ như hồi nhỏ nữa.
Thẩm Văn Thù, Thẩm Tiến Thù đều đã trở thành tú tài công, dung mạo vẫn còn non nớt, nhưng bước ra khỏi cửa đã có thể được xem như người lớn. Người học giỏi thường có đầu óc linh hoạt. Ngay cả Thẩm Văn Thù trông có vẻ nho nhã, mặt mũi thật thà, hắn có thể đỗ tú tài ở tuổi thiếu niên cũng không phải hoàn toàn dựa vào học vẹt, dù sao hắn cũng chỉ đọc sách mấy năm, luận về sự chăm chỉ làm sao so được với những thư sinh già dùi mài kinh sử hàng chục năm.
Rất rõ ràng, trên người Thẩm đại đệ cũng có vài phần lanh lợi, Thẩm nhị đệ có tuổi tác và chỉ số thông minh tỷ lệ thuận thì càng không cần phải nói nhiều, hai người họ muốn giữ được học bổng của mình, liên thủ đối phó với mẫu thân, Thẩm Từ thị không có một chút cơ hội thắng nào.
Cuối cùng hai huynh đệ toàn thân rút lui, Thẩm Từ thị công dã tràng, trong lòng đã thừa nhận nhi tử cũng đã trưởng thành, học theo a tỷ của chúng cánh đã cứng, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thừa nhận, cố gắng giữ thể diện: “Ta còn chưa kịp tìm đại đệ nhị đệ, chúng nó đã bị Lâm cử nhân đưa về trấn rồi, haiz.”
Đúng vậy, tiệc mừng thăng học của các tiểu đệ chưa qua hai ngày, thời gian vui chơi của họ đã kết thúc, bị Lâm cử nhân xách về điên cuồng luyện đề, chuẩn bị cho kỳ thi Hương sắp tới.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây