Trước kia ông chỉ cho rằng đó là do thê tử mình viển vông, nói không thông được với bà ấy, bèn lựa lời nhắc nhở nữ nhi, chỉ cần con bé giữ được đầu óc tỉnh táo không nảy sinh tâm tư gì thì về cơ bản sẽ không có chuyện gì lớn, nhà họ và “Trình công tử” vốn là mối quan hệ tám sào cũng chẳng tới.
Thế nhưng tình hình hôm nay đã gióng lên hồi chuông cảnh báo cho ông, một nhân vật khiến người ta phải ngước nhìn như vậy lại luôn miệng gọi họ là “bá phụ, bá mẫu”, thái độ khiêm tốn cung kính có thể nói là lễ phép khách sáo, nhưng những lời hắn đã nhận lời với mẫu thân bọn nhỏ, bất cứ ai nghe được cũng sẽ không cảm thấy đó chỉ là sự nhiệt tình đơn phương từ phía bà ấy.
Trực giác của một nam nhân cho ông biết, nữ nhi bảo bối đã bị một con sói đói để mắt tới. Lúc này, việc nhắc nhở Xu Nương đã không còn cần thiết, mấu chốt là phải nghĩ cách không để đối phương đạt được mục đích.
Thẩm Gia Vượng biết nhà mình không thể từ chối chuyến viếng thăm của “Trình công tử”, không phải vì trong nhà có thê tử hay gây cản trở – thực ra dù có nói cho bà ấy biết sự thật hay không cũng vậy, khách quý muốn tới nhà, không ai ngăn được, cho nên giữ nữ nhi ở nhà chưa chắc đã an toàn, để con bé trốn về trang viên lại càng không ổn, biết rõ Xu Nương đã mua mảnh đất ở huyện Tuy để xây trang viên, Trình công tử vẫn lặng lẽ mua mảnh đất đối diện, trong thời gian đó còn phòng bị họ như phòng trộm, tin tức không hề bị rò rỉ, có lẽ là muốn “nước gần lầu các được trăng trước”.
Xu Nương về trang viên, há chẳng phải là dê vào miệng cọp sao?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây