Trời tối sớm, mọi người đều đã tắt đèn lên giường vào khoảng sáu bảy giờ, không biết đã ngủ hay chưa, nhưng khi Thẩm Lệ Xu lặng lẽ lẻn ra khỏi phòng theo giờ đã hẹn thì bốn bề đều tĩnh lặng, không biết những người khác đã ngủ cả, hay chỉ cho là có người đi vệ sinh ban đêm nên không để ý. Nàng và Trinh nương thuận lợi lẻn ra ngoài, theo kế hoạch ban đầu cùng nhau đi đến cổng, Thẩm Lệ Xu tự mình ra ngoài, Trinh nương ở trong cổng tiếp ứng, như vậy cho dù lúc họ về phòng bị người khác bắt gặp, cũng có thể giải thích là không ngủ được nên đi dạo. Dù trời đông giá rét mà ban đêm hai người ra ngoài hóng gió lạnh thì rất kỳ quái, nhưng vẫn có sức thuyết phục hơn là Thẩm Lệ Xu một mình chạy ra ngoài.
Cổng lớn thực ra đã cách rất xa căn phòng họ ở, nếu không huyên náo lớn tiếng thì sẽ không nghe thấy, nhưng hai người vẫn chột dạ như làm chuyện xấu. Trinh nương không dám nói lời nào, dùng ánh mắt hỏi cô nương: Có mở cửa không?
Thẩm Lệ Xu gật đầu.
Trinh nương liền nhanh chóng mở cửa, nhìn cô nương lách mình ra ngoài rồi lại nhẹ nhàng và nhanh chóng khép cửa lại, động tác liền mạch, phảng phất như đã diễn tập vô số lần.
Triệu Chiêu Cảnh đã chờ ngoài cửa từ lâu: ...
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây