Chủ yếu là niềm vui đến quá bất ngờ, Trình công tử vốn đã đến tuổi, chậm chạp không đến cầu thân thì thôi, Xu Nương nhà họ cũng một lòng một dạ lo cho trang viên và chuyện làm ăn, vậy mà còn chạy đến tận Dương Châu. Thẩm Từ thị đã phản đối kịch liệt rất lâu mà vẫn không ngăn được, chỉ đành nhìn nữ nhi rời đi, lúc đó trong đầu bà chỉ còn một ý nghĩ: Xong rồi, đợi Xu Nương về kinh thì hoa hiên cũng đã nguội, có khi Trình công tử, Tần công tử đều đã định thân hết cả, người duy nhất bà có thể trông cậy chỉ còn lại tiểu Lâm cử nhân, dù sao tiểu Lâm cử nhân tháng ba tháng tư năm sau còn phải tham gia kỳ thi Hội, trước đó, Lâm gia không thể nào nói chuyện cưới xin cho hắn được.
Không ngờ mọi chuyện lại xoay chuyển, Xu Nương rời khỏi Biện Kinh, vậy mà lại gặp được Trình công tử ở thành Dương Châu xa xôi ngàn dặm, đây chẳng phải là duyên phận ngàn dặm chỉ hồng se duyên trong các vở kịch hay sao?
Mất đi rồi tìm lại được là quý giá nhất, Thẩm Từ thị chỉ cảm thấy lòng tràn đầy vui mừng, chen qua người chồng, ngồi xuống chiếc ghế gần nữ nhi nhất, hiền từ nhìn nàng: “Rốt cuộc là chuyện gì thế, tuy các con đều đến thành Dương Châu, nhưng không hẹn trước, mà thành Dương Châu lại lớn như vậy, sao lại tình cờ gặp được Trình công tử?”
Biểu cảm này của mẹ ruột, với một người cũng thích hóng chuyện như Thẩm Lệ Xu thì quá quen thuộc rồi, nàng quyết không để mình trở thành chủ đề bàn tán, bèn kể lại một cách vô cùng bình thản: “Không có tình cờ đâu ạ, Tiểu Lang Quân của chúng con ở thành Dương Châu gây thanh thế rất lớn, cả thành đều biết, Trình công tử vừa đến đã nghe tin nên đặc biệt đến ủng hộ chúng con.”
Nụ cười trên khóe miệng Thẩm Từ thị cứng lại: “Chỉ thế thôi?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây