Lâm ma ma vừa nhìn đã biết là cao thủ trong các truyện trạch đấu, tinh thông mười tám môn võ nghệ, lấy a di giúp việc nhà họ ra so với nhân tài đỉnh cao thế này, đúng là đũa mốc mà chòi mâm son.
Nhưng các tiểu đồng bọn đều đang mong chờ nhìn nàng, đại lão cũng có vẻ mặt cổ vũ, nàng chỉ đành ngại ngùng cúi đầu, thuận theo ý mọi người nếm một miếng, tâm phục khẩu phục khen ngợi: “Hương vị đặc biệt ngon, thanh ngọt mềm mại, nhưng lại không có chút mùi tanh đặc trưng nào của yến sào.”
Nói ra thật xấu hổ, đây là món canh yến sào ngọt đầu tiên Thẩm Lệ Xu được ăn sau khi xuyên không.
Đời trước thì không nói, các loại yến sào ăn liền trên thị trường, ngoài việc đắt ra thì hương vị không có gì để chê. Nhưng sau khi xuyên không, nỗ lực phấn đấu mấy năm, cuối cùng cũng ăn nổi yến sào, lại phát hiện mình chưng ra ít nhiều cũng có mùi tanh, để che đi mùi tanh này, Lý thẩm quen dùng canh gà và giăm bông để chưng, cuối cùng nếm được toàn là vị tươi ngon của canh gà, còn yến sào thì chỉ là ăn để an ủi tâm lý mà thôi.
Mãi cho đến bây giờ, nàng mới nếm được hương vị của chính yến sào, cũng có chút khác biệt so với yến sào ăn liền từng ăn ở kiếp trước, rất thanh đạm, ngoài một chút ngọt thanh ra thì gần như không có mùi vị nào khác.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây