Thẩm Lệ Xu báo cáo tình hình tài chính, đồng thời cũng giải thích cho các tiểu đồng bọn về chi phí đầu tư của mình: “À đúng rồi, lần đầu tiên con mua một bình kẹo mạch nha hết một nghìn hai trăm văn, giờ vẫn còn dư kha khá. Tuy kẹo này rẻ, nhưng bản thân hạt dẻ đã có vị ngọt, không cần cho nhiều kẹo lắm. Mua củi cũng vậy, mỗi tháng chỉ mất vài chục văn, ít hơn dự tính của chúng ta trước đây.”
Ý của Thẩm Lệ Xu là chi phí nàng bỏ ra ít hơn bọn họ gần một nửa, chia năm năm mới công bằng, chứ không có chuyện ai chiếm lợi của ai, nên bọn họ không cần phải tiêu thêm tiền một cách không cần thiết để trả ơn nàng.
Đương nhiên Từ Hổ và những người khác cũng hiểu ý nàng, nhưng không để tâm lắm.
Ngược lại, Từ Lực thấy nàng muốn đổi nhiều tiền như vậy, liền hào hứng đề nghị: “Đổi nguyên bảo đi! Biểu tỷ có nhiều tiền như vậy, có thể đổi được một tiểu nguyên bảo rồi!”
Nguyên bảo chính thức của triều đình có quy định rất nghiêm ngặt, ví dụ như ngân nguyên bảo chỉ có loại năm mươi lượng, còn kim nguyên bảo thì có hai loại là năm lượng và mười lượng.
Phần lớn người cả đời cũng chẳng có dịp giao dịch tiền bạc với quan phủ, việc mua bán trong dân gian tự nhiên là sao cho tiện thì làm vậy, vì thế ngân nguyên bảo phổ biến nhất trong dân gian lại là loại mười lượng.
Dù sao vật giá nơi này rất tốt, một cân thịt heo chỉ tốn mười văn tiền, một con gà vịt cũng chỉ hai ba mươi văn tiền. Do hạn chế về kỹ thuật, thêm vào đó dân chúng cũng không nỡ cho gia cầm gia súc ăn uống quá tốt, một con heo thường nặng khoảng trăm cân, một con gà cũng chỉ hai ba cân, tính ra thì giá gà vịt và thịt heo cũng gần gần nhau.
Có lẽ người dân bản địa đã quen với mức giá này, thấy củi gạo dầu muối quá đắt đỏ, nhưng Thẩm Lệ Xu lại cảm thấy đây là thời đại tốt nhất của họ.
Thử nghĩ xem, nếu nàng chẳng may xuyên không đến thời đại một con gà bán cả trăm văn tiền, cha nàng với hai ba mươi quan tiền lương một năm thì đừng nói nuôi gia đình, nuôi sống bản thân cũng khó, cả nhà mấy miệng ăn sống sao nổi?
Mà vật giá ở đây thấp, tiền cũng rất đáng giá, dùng được năm mươi lượng nguyên bảo chỉ có thể là nhà giàu có, nhà khá giả bình thường gặp năm được mùa thì cả năm cũng chỉ để dành được một hai ngân nguyên bảo mười lượng.
Lấy nhà Từ lão gia làm ví dụ, năm ngoái nhà họ để dành được hai tiểu ngân nguyên bảo, Từ Hổ biết rõ điều này, Từ Lực lại tình cờ thấy bà nội giấu tiền, kinh ngạc như thấy quỷ thần, hóa ra nhà mình cũng có nguyên bảo!
Từ lão phu nhân sợ cháu trai lỡ miệng nói ra ngoài, bèn giải thích cho nó nghe nguyên bảo khó kiếm được như thế nào, dặn dò nó phải giữ kín như bưng, tuyệt đối không được để người ngoài biết.
Từ đó Từ Lực đã có khái niệm về nguyên bảo, biết đây là thứ tốt ngay cả người lớn nằm mơ cũng muốn mà không được, thật cao quý biết bao!
Giờ cậu chỉ mong biểu tỷ đổi lấy một nguyên bảo, để cậu được sờ mó, lắc lư, trải nghiệm cảm giác làm người lớn.
Thẩm Lệ Xu cũng có dã tâm làm giàu, sao lại không hứng thú với nguyên bảo? Nàng thậm chí còn mơ thấy mình có cả một hộp đầy kim nguyên bảo - chỉ cần một hộp nhỏ như vậy là nàng có thể tậu được căn biệt thự nhỏ ở Biện Kinh rồi.
Lời đề nghị của biểu đệ rất hợp ý nàng, Thẩm Lệ Xu gật đầu lia lịa: “Đúng đúng đúng, ta muốn đổi một tiểu ngân nguyên bảo mười lượng, số bạc còn lại để dành đổi thêm nguyên bảo.”
“Hay quá!” Từ Hổ cũng không nhịn được xoa tay, Xu Nương có thể đổi nguyên bảo, lần sau bọn họ cũng có thể.
Hắc hắc hắc.