Số tiền của Từ Hổ và những người khác được chia là mười hai quan, hôm nay chỉ dạo phố thôi đã tiêu mất hơn một quan, lại còn phải để dành hơn hai quan mang về chia cho những huynh đệ đã vất vả giúp họ đập hạt dẻ trên trấn.
Số tiền bọn họ có thể đổi sang bạc chỉ còn tám quan, ít hơn của Thẩm Lệ Xu rất nhiều.
Vì vậy, dù tốc độ của Từ Hổ không nhanh bằng Thẩm Lệ Xu, hắn vẫn đếm xong trước nàng. Sau đó, hắn cùng mọi người chăm chú nhìn Xu nương đếm tiền.
Thẩm Lệ Xu cũng không làm mọi người thất vọng, cuối cùng nàng tuyên bố: Mười ba quan chẵn!
Thậm chí còn nhiều hơn số tiền nàng kiếm được lần này một quan.
Thẩm Gia Vượng là người phản ứng nhanh nhất: “Xu nương, con đã tính cả số tiền bán đậu phộng và hạt dưa lần trước vào đây rồi à?”
Thẩm Lệ Xu vừa định gật đầu, Thẩm Từ thị đã kinh ngạc hỏi: “Nhưng lần trước Xu nương kiếm được những năm quan, dù có mua thêm đồ cho nhà và mua rất nhiều kẹo mạch nha, cũng không đến nỗi chỉ còn lại một quan chứ?”
Thẩm Từ thị thầm nghĩ, bà đã đồng ý với trượng phu để cho Xu nương tự quản lý số tiền kiếm được, nhưng cũng phải có điều kiện tiên quyết là Xu nương phải biết tiết kiệm để dành tiền làm của hồi môn. Nếu cứ kiếm được bao nhiêu tiêu bấy nhiêu, không biết quản lý tiền bạc, thì làm cha mẹ sao có thể khoanh tay đứng nhìn?
Dù sao Xu nương ăn ở tại nhà, ngày thường cũng không thấy có khoản chi tiêu lớn nào, vậy mà chưa đến hai tháng đã tiêu mất mấy quan tiền, thật sự quá khoa trương. Thẩm Từ thị không thể tưởng tượng nổi Xu nương phải tiêu xài hoang phí đến mức nào mới có thể làm được như vậy.
Nếu Xu nương là nhi tử, Thẩm Từ thị đã nghi ngờ nàng dính vào cờ bạc rồi.
Nữ nhi thì không lo dính vào tệ nạn bài bạc rượu chè, nhưng cũng không thể tiêu xài hoang phí như vậy. Thẩm Từ thị đã chuẩn bị tiếp quản việc quản lý tài chính của Xu nương, không hề cảm thấy đây là việc nuốt lời.
Cha mẹ còn tại thì con cái chưa có tài sản riêng, huynh đệ nhà mẹ Thẩm Từ thị đều đã lớn tuổi, vì chưa phân gia nên tiền kiếm được vẫn phải đưa cho cha mẹ. Vậy thì bà giúp Xu nương quản lý tiền bạc có gì sai?
Đáng tiếc là Thẩm Lệ Xu đã qua cái tuổi tiêu xài hoang phí từ lâu. Nàng kiếm tiền là có mục tiêu rõ ràng, đương nhiên phải lên kế hoạch quản lý tài sản của mình. Nghe vậy, nàng lập tức trả lời lưu loát: “Không ạ, lần trước sau khi mua đồ và đường cho nhà, con còn dư lại hơn ba quan, cộng với lần này là mười lăm quan. Chỉ là con nghĩ tiền đồng vẫn dùng nhiều hơn, ví dụ như củi lửa trong nhà phần lớn là dùng để rang hạt dẻ, lần sau mua củi mua nước đương nhiên là con trả, đổi hết sang bạc thì không tiện lắm, nên con để lại hơn hai quan phòng khi cần dùng.”
Lời lẽ rõ ràng mạch lạc, sổ sách minh bạch, hơn hẳn rất nhiều người lớn. Thẩm Gia Vượng nghe xong không khỏi vỗ tay khen ngợi: “Tốt lắm, Xu nương không chỉ giỏi kiếm tiền mà còn quản lý tài chính rất tốt. Ta và nương con hoàn toàn yên tâm rồi.”
Là người đầu gối tay ấp, ông hiểu rõ ý của thê tử khi vừa hỏi câu kia. Nói xong, ông nhìn bà đầy ẩn ý.
Thẩm Từ thị định làm mà không được việc, chỉ đành cười gượng gạo phụ họa: “Cha con nói đúng, chúng ta có thể yên tâm rồi.”
Nhưng sự lúng túng của Thẩm Từ thị chủ yếu là do bị trượng phu nhìn thấu và bị trêu chọc trước mặt con cái, chứ bà không hề buồn phiền vì không được quản lý tiền bạc của Xu nương.
Quả thật Xu nương quản lý rất tốt, có tiền cũng không tiêu hoang, tiêu bao nhiêu đều rõ ràng, bà có nhúng tay vào hay không cũng như nhau.
Thấy Xu nương và trượng phu dường như không muốn bà can thiệp, Thẩm Từ thị cũng không muốn tự chuốc lấy phiền phức.