Nếu Lâm đại cữu có thể kết bạn với người lái buôn bò, Thẩm Lệ Xu cũng không muốn lãng phí mối quan hệ này, có thể nhờ đối phương thỉnh thoảng kiếm chút thịt bò về nếm thử cũng tốt. Nàng còn chưa tự tin đến mức bày bán các sản phẩm từ thịt bò trong quán, chỉ muốn tự mình giải thèm một chút, đương nhiên bây giờ lại có thêm một công dụng nữa, đó là mượn hoa kính Phật, giúp nàng ôm chặt lấy đùi của vị khách sộp nhất này.
Nghĩ đến danh sách những món ngon này, Thẩm Lệ Xu lại không kìm được mà nuốt nước miếng ừng ực, nói chuyện một hồi, nàng cũng đã tiễn người từ lầu ba xuống tận cổng lớn. Lúc này nàng mới thấy vị khách sộp nhất khẽ gật đầu, tỏ ý chấp nhận đề nghị đãi món riêng, còn nhìn nàng với ánh mắt tán thưởng: “Có lòng.”
Oa, đãi món riêng mà đã là có lòng rồi sao? Hình như đây là lần đầu tiên được đại lão khen ngợi như vậy, Thẩm Lệ Xu không khỏi nghi ngờ đối phương căn bản chính là một kẻ ham ăn.
Tốt lắm, nàng đã tìm ra cách ôm đùi chính xác – lấy ẩm thực kết giao bằng hữu.
Thẩm Lệ Xu vô cùng đắc ý.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây