Nhưng hắn lớn từng này, cũng là lần đầu tiên thấy mẫu thân khóc trước mặt mình, trong lòng nặng trĩu, còn tưởng mình đã làm sai điều gì, mãi cho đến sau này học được thành ngữ “mừng rơi nước mắt” trong lớp học xóa mù chữ của Xu Nương, Vương Vũ mới biết, hóa ra mẫu thân hắn không lừa hắn, bà thật sự vui mừng đến mức nước mắt không ngừng rơi.
Sau lần đó, Vương Vũ cuối cùng không còn chỉ nghe lời dặn dò của cha nương và trưởng bối nữa, mà đã thật sự ý thức được mình đã có được cơ hội như thế nào —— một hành động tưởng chừng nhỏ bé này, đã đủ để thay đổi vận mệnh nửa đời sau của hắn.
Hắn vô cùng trân trọng, cũng hạ quyết tâm phải càng cố gắng làm việc hơn nữa, để cha nương cũng được sống những ngày sung túc.
Nhưng so với tiền bạc, Vương Vũ thực ra lại yêu thích cảm giác được làm việc hơn. Hắn thích xách hộp thức ăn len lỏi qua các con phố lớn ngõ nhỏ, đưa thịt nướng đến tay những khách hàng đã chờ đợi từ lâu. Những khách hàng đó thấy hắn trẻ tuổi lại làm việc nhanh nhẹn, luôn khen ngợi vài câu, còn đặc biệt cho hắn tiền boa.
Tiền nong không quan trọng, hắn chỉ thích cảm giác được người khác công nhận này. Tuy cũng không tránh khỏi gặp phải mấy kẻ nhìn người bằng nửa con mắt, lúc đó hắn sẽ dùng lời của Xu Nương để tự an ủi mình, những kẻ cao quý lạnh lùng, coi trời bằng vung như vậy, chẳng phải vẫn phải ăn thịt nướng nhà họ, vẫn phải trông mong đưa tiền cho họ sao?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây