Tình huống cuối cùng của Trần tiến sĩ là như vậy. Dù sao thứ cát sĩ các khoa trước cũng chỉ tuyển năm sáu mươi người. Thứ tự này của hắn ngay cả tư cách nằm mơ cũng không có, đồng thời cũng không có bối cảnh nhân mạch.
Nói đến Trần tiến sĩ cũng không thiếu tiền, hoặc là nói gia tài bạc triệu. Hắn là người Mân Châu, ở địa phương cũng coi như là sĩ thân hào phú, bởi vậy mới có thể vào kinh ứng thí mấy năm. Sau lần trước thi trượt đã quyết tâm ở lại kinh tái chiến, vì thế viết một phong thư nhà “Không đỗ tiến sĩ quyết không về” gửi về quê nhà - hiện giờ Trần tiến sĩ đề tên bảng vàng đã là công thành danh toại, ngay cả phong thư nhà kia cũng bị người biết chuyện coi là giai thoại, Lâm cử nhân mấy ngày nay cũng không ít lần lấy câu chuyện này cổ vũ các đệ tử, cho nên Lâm thiếu gia dưới ánh mắt tràn ngập tò mò của bọn Thẩm Lệ Xu, không cẩn thận nói ra cả đoạn này.
Kẻ một lòng một dạ ứng thí ở kinh là Trần Tiến Sĩ, ba năm ở kinh không mua nhà không thuê nhà, chỉ dẫn theo hai gã thư đồng sai vặt, quanh năm bao phòng ở hội quán, gạt bỏ tạp niệm, thanh bần độ nhật, nhờ vậy mà được đề tên trên bảng vàng - đương nhiên trong mắt Thẩm Lệ Xu, ở khách sạn năm sao quanh năm, ăn mặc đi lại đều có người thu xếp, cuộc sống của Trần Tiến Sĩ không thể quá an nhàn.
Cho nên Lâm thiếu gia không hề nhắc tới gia thế của Trần gia, nàng cũng có thể suy đoán ra, một phương hào cường không thoát được, nếu không Trần Tiến Sĩ lấy đâu ra vốn liếng, khiến chưởng quỹ và tiểu nhị của hội quán mấy năm như một ngày chăm lo?
Chỉ riêng tiểu nhị hôm qua đến đưa thiệp mời cho cha nàng nhiệt tình, không biết còn tưởng rằng Trần Tiến Sĩ mới là đại lão bản của hội quán.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây