Trưởng phòng Vương đi đến bên cạnh Ôn Ninh, từ trong túi quần lấy ra một tờ giấy nháp đưa cho cô, “Đồng chí Tiểu Ôn, đừng sợ, cô có ấm ức gì cứ mạnh dạn nói ra, tôi và đoàn trưởng Lương đều sẽ làm chủ cho cô.”
Ôn Ninh rụt rè nhận lấy giấy nháp, lau nước mắt, sau đó lắc đầu với trưởng phòng Vương nói: “Trưởng phòng Vương, tôi, tôi không chịu ấm ức.”
Chu Phương nhìn thấy trưởng phòng Vương nói với Ôn Ninh như vậy, vẻ mặt lập tức cứng đờ, sao lại thế này?
Là không nghe thấy lời bà ta vừa nói sao? Rõ ràng là Ôn Ninh làm sai, sao trưởng phòng Vương còn chạy đến an ủi Ôn Ninh?!
Ánh mắt quét qua gương mặt nhỏ nhắn đáng thương của Ôn Ninh, trong đầu Chu Phương lóe lên, trưởng phòng Vương sẽ không bị cái móng vuốt nhỏ Ôn Ninh kia mê hoặc chứ?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây