Nhưng nàng cũng biết ở thời đại này, những trò này là bình thường. Nàng không thể thay đổi, cũng không nên cấm đoán người khác, dù sao “kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân“. Thẩm Lệ Xu chỉ có thể tự làm tốt phần của mình, chỉ về phía trước, nói với đám tiểu đồng bọn đang mải mê xem: “Hình như ở đằng kia có đoán đèn đó, trông náo nhiệt lắm. Ta muốn đến xem thử. Nếu các ngươi không muốn đi thì cứ ở đây chơi, xem xong rồi đến đó tìm ta.”
Nàng thấy mừng là đám tiểu đồng bọn chỉ thích xem náo nhiệt chứ không nhất thiết phải xem thú xiếc. Nghe thấy đoán đèn, chúng liền reo lên thích thú, còn giục nàng: “Đoán đèn vui mà, ta chỉ nghe người lớn kể, đoán đúng là được tặng đèn lồng miễn phí. Việc tốt thế này, Xu Nương mau dẫn chúng ta đi xem thôi.”
Thế là cả đám vui vẻ đi xem người ta đoán đèn.
Đúng vậy, là đi xem.
Khi biết quy tắc của trò chơi là đoán đúng mới được tặng đèn, đoán sai phải bỏ tiền mua, đám tiểu đồng bọn liền từ bỏ ý định tham gia.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây