Đây cũng không phải đặc quyền của Tần công tử. Mỗi khi có nhân vật ăn mặc sang trọng đến quầy hàng, hoặc là tiểu đồng của họ xưng tên chủ nhân, người dân đều sẽ chủ động nhường chỗ. Vì vậy, những tình tiết hoàn khố gây sự với dân thường trong phim ảnh chưa từng xảy ra ở quầy của bọn họ.
Không chỉ dân mạng tinh thông nghệ thuật sinh tồn, người thời xưa còn vận dụng chiêu này một cách triệt để hơn.
Trong đầu Thẩm Lệ Xu nghĩ miên man, nhưng tay vẫn nhanh nhẹn chào hỏi Tần công tử: “Tần thúc thúc, đã lâu không gặp, ngài muốn dùng gì, ta mời khách.”
“Hôm nay ta có hẹn với vài bằng hữu tụ tập, để ngươi mời khách thì ngươi mất máu nhiều lắm.” Tần công tử cười lắc đầu, ánh mắt vẫn đang đánh giá trang phục của nàng: “Ta ở trên lầu thấy quầy hàng của các ngươi, nhưng lại không thấy ngươi đâu, thấy hơi lạ nên xuống xem thử.”
Thẩm Lệ Xu nhìn theo ánh mắt của hắn, cúi xuống nhìn bản thân, lập tức hiểu ra: “Tần thúc thúc đang nói ta mặc nam trang sao? Màu này ít bẩn, hơn nữa tay áo gọn gàng, xắn lên làm việc rất thuận tiện. Ta thích mặc bộ này khi bán hàng.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây