Biện Kinh đúng là nơi phồn hoa đô hội, dân chúng an cư lạc nghiệp, nhưng vẫn có những góc khuất mà người thường không biết đến, ví như những cô gái làng chơi ở chốn phong trần, tự nguyện hoặc bị ép buộc vì sinh kế chỉ là số ít, đa phần là bị bán làm nô tỳ hoặc bị lừa bán từ nhỏ.
Tú bà rất thích những đứa trẻ bị bán, vì chúng còn nhỏ, dễ dạy dỗ.
Nữ nhi xinh đẹp lanh lợi như vậy, Thẩm Gia Vượng dĩ nhiên cũng sợ nàng bị nhắm vào. May mà tuy ông chỉ là một tiểu lại nhỏ bé, nhưng lại quen biết đủ loại người nên đã âm thầm dặn dò đám đầu gấu địa phương, lại có huynh đệ Từ Hổ cao to bảo vệ, mới yên tâm để nàng ra ngoài.
Nhưng Thẩm Gia Vượng vẫn lo năng lực của mình chưa đủ, lại nhờ vả những đồng nghiệp tiền bối có thâm niên hơn giúp đỡ, cuối cùng ngay cả những nơi ăn chơi cũng được dọn đường sẵn.
Có lẽ cha mẹ từ xưa đến nay đều có chung tật xấu là yêu thương con nhưng khó nói thành lời, Thẩm Gia Vượng không nói chuyện này ở nhà, Thẩm Lệ Xu phát hiện ra manh mối là vào một hôm nàng cùng các biểu huynh đi bán hàng rong, gặp đồng nghiệp của cha nàng đang dắt con cái đi dạo phố, nàng hào phóng cho mấy đứa trẻ kia đầy một túi đậu phộng, hạt dưa, nhất quyết không lấy tiền, vị thúc bá kia bèn nói muốn dẫn bọn nàng đến chỗ đông người hơn để bán hàng.
Sau đó Thẩm Lệ Xu vô tình mở rộng thị trường sang cả khu vực ca vũ, không phải là nơi vị thúc bá kia dẫn bọn nàng đến, mà là tất cả những nơi ăn chơi ở khu vực đó, bọn nàng đều có thể tự do ra vào, chia sẻ miếng bánh thị phần mà không gặp bất kỳ khó khăn hay sự bài xích nào.
Thẩm Lệ Xu, một người từng trải, lập tức hiểu ra, đây gọi là có người chống lưng.
Xu Nương ngạc nhiên: Một tiểu lại bình thường mà cũng lợi hại vậy sao?
Nhưng Thẩm Lệ Xu vẫn tìm cơ hội hỏi cha nàng, cố ý nhắc đến những thay đổi sau khi gặp vị đồng nghiệp kia, nhận được cái nhìn “ý tại ngôn ngoại” của cha nàng. Thế là nàng yên tâm làm ăn, nếu cha nàng và đồng nghiệp đã lợi hại như vậy, nàng còn lo lắng gì nữa?
Từ hôm đó, Thẩm Lệ Xu hoàn toàn từ bỏ việc buôn bán ở chợ đêm Châu Kiều, tập trung kiếm tiền ở khu vực ca vũ, việc này kiếm được nhiều hơn bán hàng rong rất nhiều.
Đồng thời, Thẩm Lệ Xu cũng chủ động kết thân với những đồng nghiệp tuy nhìn có vẻ bình thường nhưng lại rất có tác dụng của cha nàng, đây đều là những mối quan hệ quý giá, nàng còn nhỏ, cũng chẳng làm được gì lớn, chỉ có thể thỉnh thoảng đưa cho cha nàng một gói đậu phộng, hạt dưa do mình làm để mang đến nha môn chia cho mọi người.
Giờ nàng chuyển sang bán hạt dẻ rang đường, cũng nên mời các thúc bá nếm thử trước.
Thấy Xu Nương khéo léo như vậy, Thẩm Gia Vượng rất hài lòng, gật đầu ngay: “Được, để bọn họ nếm thử tay nghề của nữ nhi ta.”
Thẩm Lệ Xu tranh thủ thời gian, chỉ nghỉ ngơi một lát đã gọi các tiểu đồng bọn bắt tay vào làm: “Chúng ta làm lần đầu, cứ rang một hai cân thử xem sao.”
Nói rồi bưng ra một chậu cát đã phơi khô, hay nói đúng hơn là sỏi thì đúng hơn.
Từ Hổ được phụ thân và trưởng bối dặn dò, luôn chăm sóc biểu muội, thấy nàng bưng đồ liền theo phản xạ đón lấy, cúi đầu nhìn, ngạc nhiên hỏi: “Sao lại đổi cát thành sỏi thế này?”
Thẩm Lệ Xu giải thích đơn giản: “Hạt dẻ rang chín sẽ nứt vỏ, cát quá mịn sẽ dễ lọt vào trong nhân hạt dẻ, không thích hợp lắm.”
Từ Hổ tưởng tượng cảnh cắn phải hạt dẻ lẫn cát, gật gù: “Đúng vậy, vẫn là biểu muội chu đáo.” Nói rồi lại nhấc thử: “Nặng hơn cát nhiều, đảo chắc cũng tốn sức hơn, muội đừng làm, cứ để ta và Đại Lực làm, chúng ta khỏe mà.”
Thẩm Lệ Xu cũng nghĩ vậy, cười gật đầu: “Được, vậy nhờ hai huynh.”