Dạo này Thẩm Gia Vượng thấy bọn Xu Nương bận rộn túi bụi, bản thân lại càng ngày càng không giúp được gì, trong lòng có chút thất vọng. Giờ cuối cùng cũng có đất dụng võ, khóe mắt đuôi mày ông đều lộ vẻ hăng hái, xoa tay nói: “Chuyện này cứ để ta lo, các ngươi cứ yên tâm. Nhưng trong thành không có chỗ cho chúng ta trồng trúc, cho dù có bàn bạc xong xuôi thì cũng phải chuyển ra ngoài trấn mà trồng.”
Thẩm Lệ Xu đã chuẩn bị tâm lý từ trước, lập tức nói không thành vấn đề, dù sao que gỗ hay que trúc đều do nhà họ Thẩm phụ trách làm, trồng trúc ở ngoài trấn còn tiện hơn: “Chỉ là đến lúc đó lại phải làm phiền các bá phụ chăm sóc trúc.”
Thẩm tứ bá đang định vỗ ngực cam đoan sẽ chăm sóc cẩn thận, nhưng ngay sau đó lại nhớ đến việc mình sẽ ở lại thành phụ giúp, không thể nào quản được việc ở ngoài trấn, nhất thời có chút hụt hẫng, bàn tay giơ lên cũng khựng lại giữa không trung.
Khi ông đang chán nản, Thẩm Gia Vượng đã trấn an nữ nhi: “Chỉ cần cấy ghép thành công, các bá phụ con tự nhiên sẽ chăm sóc trúc cẩn thận, bọn họ làm ruộng cả đời, chẳng lẽ lại không biết việc này?”
Từ nhị cữu cũng phụ họa: “Xu Nương cứ yên tâm, các bá phụ con rất giỏi việc đồng áng, hơn nữa ông bà ngoại cũng sẽ giúp các con chăm sóc.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây