Trương chưởng quỹ là người tinh tường, tất nhiên nhìn ra nàng không hề dao động. Nhưng ông ấy cũng không thất vọng, tỉ mỉ giải thích cho Thẩm Lệ Xu về cái gọi là “cửu xuất thập tam quy”, tức là danh nghĩa vay một trăm lượng, thực tế chỉ nhận được chín mươi lượng, ba tháng sau phải trả cả gốc lẫn lãi một trăm ba mươi lượng. Nếu không trả được đúng hạn, sẽ tính lãi theo gốc một trăm ba mươi lượng, cứ thế lãi mẹ đẻ lãi con, càng về sau càng là con số khổng lồ.
Chuyện này lại khơi dậy sự đồng cảm của Thẩm Tứ Bá, người vốn ít nói, lần đầu tiên nói nhiều như vậy với cháu gái trước mặt người ngoài: “Xu Nương, đây chính là bóc lột trắng trợn, tuyệt đối không được dính vào. Ở quê nhà tứ bá có một hộ gia đình, vì chữa bệnh cho người thân không đủ tiền, bèn vay của địa chủ trong làng mười lượng bạc. Do mùa màng thất bát, lần đầu không trả được đúng hạn, sau đó cứ thế kéo dài, trả hết năm này đến năm khác, số tiền phải trả lại càng nhiều. Cuối cùng địa chủ mất kiên nhẫn, tịch thu hết nhà cửa ruộng vườn của họ, cả nhà không còn kế sinh nhai, đành phải bán mình làm nô lệ...”
Dù chuyện đã qua gần mười năm, Thẩm Tứ Bá nhớ lại vẫn thấy rợn người. Ông rất sợ cháu gái ngây thơ bị chưởng quỹ gian xảo lừa gạt, dính vào thứ tai họa này, mới không nhịn được nói nhiều như vậy trước mặt mọi người.
Nói xong ông mới nhớ ra lời này có ý nhắm vào Trương chưởng quỹ, không khỏi lúng túng nhìn đối phương.
Nhưng Trương chưởng quỹ lại không để tâm, còn cười gật đầu: “Xu Nương, tứ bá của ngươi nói đúng, cho vay nặng lãi không phải thứ tốt lành gì, đã bức bao nhiêu người tan cửa nát nhà.” Lúc nãy khi ngồi xuống, Thẩm Lệ Xu cũng đã giới thiệu sơ qua thân phận của hai vị trưởng bối đi cùng, Trương chưởng quỹ hiển nhiên nhớ rất rõ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây