Thẩm Đại Lộ vốn ít nói, đột nhiên bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, hắn cười gượng gạo. May mà Thẩm Lệ Xu vừa rồi đã mở lời cho hắn, hắn chỉ cần tiếp tục nói: “Ta mang đồ lên, vốn không được vào phòng riêng, nhưng Xu Nương nói khay của chúng ta nên mang về, nếu không sẽ không đủ dùng, ta bèn nói với người canh cửa, người đó vào trong một lát, rồi có người ra ngoài mua đồ nướng ở quầy chúng ta, nói chủ nhân của bọn họ muốn gặp ta, bảo ta ngoan ngoãn đi theo hắn...”
“Vào phòng riêng rồi, ta không dám nhìn lung tung, chỉ thấy có mấy người đứng, còn ba bốn người đang ngồi ăn cơm. Sau đó, một vị tiểu thiếu gia hỏi tuổi tác của chúng ta, vì sao một đám trẻ con lại ra ngoài mưu sinh. Ta học theo cách Xu Nương trả lời những khách hàng khác, vị tiểu thiếu gia khen chúng ta có chí khí lại có năng lực, nói một câu thưởng, liền có người đưa cho ta một cái túi, còn dạy ta cúi người tạ ơn, sau đó bọn họ đưa ta ra ngoài.”
“Lúc ta xuống lầu xem xét hầu bao, mới phát hiện bên trong lại là vàng, sợ hết hồn, cũng không dám để lại vào hầu bao, cứ nắm chặt trong lòng bàn tay, mãi đến khi đưa cho Xu Nương mới thở phào nhẹ nhõm.” Nói đến đây, Thẩm Đại Lộ mới nhớ tới hầu bao bị hắn tiện tay nhét vào trong ngực, lấy ra đưa cho Thẩm Lệ Xu. “Ta thấy cái hầu bao này cũng là vật tốt, được làm rất tinh xảo, Xu Nương dùng vừa vặn.”
Dưới ánh đèn mờ ảo, những đường thêu tinh xảo trên chiếc hầu bao nhỏ nhắn càng thêm đẹp mắt, ngay cả Thẩm Lệ Xu đang chuyên tâm đếm tiền cũng không khỏi muốn dừng lại thưởng thức tác phẩm nghệ thuật này. Nàng vừa định đưa tay ra nhận thì đã có người nhanh chân hơn.
Người cướp lấy hầu bao trước Thẩm Lệ Xu là Thẩm Từ thị, bà vừa đổ nước vào nồi, nhóm lửa xong liền vội vã quay vào nhà xem bọn nhỏ đếm tiền.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây