Lúc này, Từ lão gia tử và mọi người đã chờ ở nhà đến mỏi mắt. Từ Hổ và các huynh đệ còn muốn đến nhà họ Thẩm đón người, nhưng bị Từ lão gia tử ngăn lại. Ông không muốn để nhà họ Thẩm thấy bộ dạng nôn nóng của người nhà mình, cho lão Thẩm có cớ cười nhạo ông.
Trời đã tối, người lớn ngồi trong sân, ngóng cổ chờ đợi. Từ Hổ và các huynh đệ sốt ruột đi qua đi lại trước cửa sân, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, mọi người vội vàng chạy ra, hỏi han tình hình và tiện tay nhận lấy đồ trên tay bọn họ: “Xu nương, đại đệ, nhị đệ, sao giờ này mới về? Chúng ta lo lắng lắm đấy, ồ, đây là gì mà nặng thế?”
Vừa dứt lời, Thẩm Đại Lực và Thẩm Đại Sơn, hai người bị bọn họ bỏ qua, cũng không khách sáo đặt hết xiên gỗ lên tay Từ Hổ. Thẩm Đại Sơn thấy bọn họ không biết, còn làm ra vẻ thần bí nói: “Đây là bảo bối đấy, Hổ Tử, ngươi ôm cho kỹ, đừng làm rơi.”
Đúng vậy, ba tỷ đệ Thẩm Lệ Xu được hộ tống suốt dọc đường.
Trời đã muộn như vậy, nhà họ Thẩm cũng không yên tâm để ba đứa trẻ tự mình về nhà. Tuy nhà họ Thẩm và nhà họ Từ đều ở trong trấn, nhưng trấn cũng khá rộng, đi bộ bình thường cũng mất khoảng một khắc đồng hồ. Hơn nữa, trấn của họ là đường giao thông quan trọng để vào thành, người ra vào trấn rất phức tạp. Người nhà họ Thẩm thật sự lo lắng ba tỷ đệ trắng trẻo, xinh xắn, dễ thương như vậy đi giữa đường sẽ bị người ta bắt cóc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây