Đám người Lý đại nương, thím Trương cũng lại đây, nhìn thấy kiệu hoa, lại nhìn ánh mắt chờ mong của cô nương nhà mình, nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn không mở miệng.
“Có chỗ nào ngồi tốt chứ, thôn chúng ta chỉ lớn vậy, đi vài bước chân là ra, trùm khăn voan cũng có thể đi. Này không phải là đang lãng phí bạc sao? Dù cho có bạc cũng không thể lãng phí như vậy.” Trương Xuân Hoa ồn ào nói.
Sau đó lại kiêu ngạo: “Ta là tự mình đi, chỉ cần có người giúp trùm khăn voan là xong. Ha ha, như thế là ta tiết kiệm được mười hai lượng bạc, Đại Trụ thật sự lời.”
Phạm Đại Trụ ở bên cạnh lạnh lùng, trên mặt không có chút vui sướng nào.
Nếu hắn ta biết lấy phải một người phụ nữ vừa xấu vừa đen lại thô lỗ và hung ác như vậy thì chẳng bằng trước kia đi ở rể Đinh gia.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây