Nàng kiếm tiền thì thôn dân cũng được hưởng lợi, nhưng nàng sẽ không làm mấy việc đôi bên cùng có lợi này trong tâm thế bị ép mua bán.
Những người này, ai có ân thì nàng báo đáp nhưng nếu đòi hỏi quá đáng thì nàng sẽ không hầu hạ, họ đi thong thả nàng không tiễn, không, nếu lưu manh thì cút đi cho nàng.
Ngay lập tức cút đi.
Vương Mã Tử vẫy tay gọi: “Mọi người, đây là cơ hội cuối cùng rồi, mau đi lấy lại đồ đi, sau khi ra khỏi thôn này thì sẽ không có có cửa tiệm như vậy đâu, nếu còn chần chừ thì không được gì đâu.”
Hai mắt của Trương Ngốc Tử hướng về chiếc giỏ tre mà Thủy Thanh mang theo, bước chân nặng nề tiến về phía trước.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây