“Cha nương chúng ta không có ở nhà, sao các người dám đến đây lấy lương thực của chúng ta chứ?”
Vương Mã Tử không thèm quan tâm, ông ta cậy mình lớn tuổi nên hét lên: “Có cái gì không được hả? Nhà các ngươi lấy khiếm thảo của chúng ta, còn không cho chúng ta lấy lương thực của các ngươi à? Mọi người phân xử xem, đây là đạo lý gì hả?”
“Bọn ta đã thỏa thuận rồi.” Tinh Hồi lớn tiếng đáp trả.
“Chậc chậc, ai nói với các ngươi là thỏa thuận như vậy hả? Cha nương của các ngươi lừa gạt, có hiểu lừa gạt là gì không?” Thỉnh thoảng Phạm Đại Mộc lại xen vào.
Trương Ngốc Tử nghe có lý nên nói: “Đúng đấy, đó là lừa gạt, là lừa gạt.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây