Mỗi lần cửa phòng trà mở ra, Lăng Nhiên đều ngước mắt lên nhìn, thấy là Phạm Giang, Phạm Hồ, Vãn Hạ, hắn ta lại thản nhiên dời mắt đi.
“Lăng Nhiên, lần này thật sự là nhờ cháu cả!” Lý Hồ Ngọc hào phóng cảm ơn.
Khóe môi Lăng Nhiên nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, chân thành nói: “Chuyện nên làm thôi ạ.”
Bạch thúc, Hồ Ngọc thẩm rất quan tâm đến Bạch Tử Khiêm, theo lẽ thường thì không thể nào lâu như vậy mà không đến thăm, cho dù có yên tâm Thủy Thanh thẩm, nhưng cũng sẽ nhớ nhi tử.
Bọn họ không đến, chỉ có một khả năng duy nhất, đó là không thể đến.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây