Tần Di Lâm biết mình đã nghĩ sai, bèn liếc nàng một cái: “Làm ăn gì cơ? Chúng ta là nữ nhân, đâu cần phải đích thân đi giao hàng, xưởng sản xuất dược liệu cũng phải đợi đến mùa thu thu hoạch dược liệu mới có thể tiếp tục sản xuất, muốn bận rộn cũng không có việc gì mà làm.”
Thủy Thanh thật sự đang suy nghĩ đến chuyện làm ăn, nghe vậy, nàng ngồi thẳng dậy, nói ra suy nghĩ của mình: “Ta đang nghĩ, xưởng sản xuất dược liệu của chúng ta đã bào chế xong tất cả dược liệu từ trước tháng hai, phải đợi đến tháng chín mới tiếp tục hoạt động, có nghĩa là bảy tháng từ tháng hai đến tháng chín, gần nửa năm xưởng sản xuất dược liệu đều đóng cửa, không hoạt động.
Hơn nữa, những phụ nhân, cô nương làm việc trong xưởng cũng đều ở nhà rảnh rỗi, không có tiền công, nhà xưởng, kho hàng và nhân lực đều bị bỏ trống, lãng phí quá.”
Tần Di Lâm chăm chú lắng nghe.
Ban đầu, bà ấy còn tưởng Thủy Thanh chỉ thuận miệng nói ra, nghe nàng nói chuyện nghiêm túc như vậy, bà ấy biết nàng chắc chắn đã có tính toán trong lòng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây